Cuộc sống này vốn ngắn ngủi, chẳng ai có thể biết được ngày mai chuyện gì sẽ đến, vì thế hãy luôn vui vẻ và hạnh phúc đừng bao giờ tự vùi mình trong những nỗi buồn vốn có.
- Chúng ta đã bao giờ làm được gì cho bố mẹ vui chưa?
- Sống trên đời biết đủ thì nghèo khổ cũng vui, không biết đủ thì giàu sang vẫn buồn
- Giao thiệp giữa người với người, quý nhất ở hai chữ “chân thành”
Sống trong đời hãy cứ vui vẻ và thoải mái
Đừng tự vùi mình trong những nỗi buồn…
Chuyện học nhận kết quả không tốt thì có thể cố gắng lại.
Công việc thất bại thì có thể bắt đầu lại, rút kinh nghiệm, sửa chữa.
Và chia tay một người thì có thể yêu một người khác, một người tốt hơn, với những hạnh phúc mới cùng câu chuyện mới.
Chúng ta tưởng rằng mối quan hệ thân thiết giữa mình và người đó thậm chí sẽ kéo dài mãi mãi, thậm chí còn thầm cảm ơn số phận vì đã đem đến cuộc đời bạn một người tri kỷ như vậy.
Cho đến khi ta phải đối mặt với những chuyện khó khăn trong đời, bị rất nhiều người hiểu lầm và xa lánh, thì người đó lại biến mất và chẳng hề ở cạnh ta như ta vẫn tưởng.
Khi ta chủ động liên lạc để tìm kiếm sự đồng cảm, ủi an, thì người đó từ chối và nói rằng không muốn gặp gỡ ta nữa.
Rồi người đó đứng về phía chống lại ta, để ta bơ vơ một mình và đau khổ vì phải chịu đựng cảm giác bị người bạn thân thiết của mình quay lưng và phản bội.
Hãy để thời gian xóa nhòa mọi nỗi buồn
Chúng ta đã luôn mưu cầu có được vài người bạn thân thiết sẽ trọn đời ở bên cạnh mình, luôn tin tưởng và cho ta những lời khuyên, lời an ủi những lúc ta cần.
Dẫu cho cả thế giới có chống lại mình thì người đó vẫn sẽ không bao giờ rời bỏ ta mà đi.
Kỳ thực, bất cứ điều gì cũng vậy. Sau những hụt hẫng, thất vọng, ta đều có quyền tiếp tục nỗ lực, hi vọng những điều mới mẻ ở tương lai.
Mọi chuyện đều rồi sẽ ổn. Mọi vết thương đều có thể bù đắp bằng những điều tốt đẹp khác. Chỉ cần ta đừng từ bỏ, đừng chấp nhận buông xuôi chính mình.
Đừng sống mãi trong những chuỗi ngày buồn lê thê, vùi mình trong không gian tăm tối và im lặng, hoài giậm chân tại chỗ. Hãy học cách chấp nhận, đứng dậy và tiếp tục chiến đấu.
Chỉ ta mới có thể kéo được chính ta lên thôi. Chẳng ai có thể thay ta làm được điều đó.
Và cũng chỉ mình ta mới quyết định được tương lai của mình.
Có muốn mọi người tiếp tục cười chê, xem thường không?
Có muốn mãi là một người vô dụng, không có gì trong tay, không có sức ảnh hưởng trong cuộc đời này không?
Ta hãy đều tự lựa chọn lấy.
Cuối cùng thì, ta yếu đuối, ngã quỵ, cũng không ai nhìn thấy, không ai thương cả. Vậy sao ta không mạnh mẽ sống tốt hơn, để những ngày sau này của mình sẽ tươi đẹp hơn?
Thế nên, đừng tự vùi mình trong những ngày buồn nữa. Gục xuống bao lâu đó đủ rồi! Đứng dậy thôi!
Nguồn: Dear.vn – truongcaodangyduocpasteur