Chúng ta đã bao giờ làm được gì cho bố mẹ vui chưa?

Có bao giờ trong cuộc sống tập lập này bạn dừng lại một nhịp và tự hỏi mình rằng, bạn đã làm được gì cho bố mẹ vui chưa? Câu trả lời chắc hẳn là chưa…

Chúng ta đã làm được gì để cho cha mẹ tự hào?

Sự sống bắt đầu từ đâu nhỉ! Tôi chợt nhớ đến một câu ngạn ngữ Hi Lạp cổ:” Sự sống bắt đầu từ tiếng khóc”. Tiếng khóc lúc mới lọt lòng, tiếng khóc chào đời, hay tiếng khóc để bắt đầu những nỗi khổ nơi người mẹ. Đã có ai tự hỏi:” Mình đã làm gì cho mẹ vui bao giờ chưa”. Khi mẹ vui thì biết bao nhiêu nỗi khổ đã chất chồng trên vai mẹ…

Đối với tôi, mẹ như là một nguồn ánh sáng mỗi khi tôi mở mắt dậy. Mẹ cũng chính là bình minh đẹp nhất cuộc đời, mẹ là tất cả. Nhìn nụ cười trên khuôn mặt đôn hậu của mẹ, tôi thật hạnh phúc! Tôi khóc. Khóc vì lần đầu tiên trong đời, tôi làm mẹ nở một nụ cười mãn nguyện. Khoảng thời gian đi xa, tôi nhớ mẹ nhiều lắm!

Xa mẹ bao nhiêu ngày thì bấy nhiêu đêm tôi nhớ mẹ. Mẹ gọi điện thoại cho tôi, mẹ hỏi tôi có khỏe không… Tôi chỉ muốn khóc thôi! Tôi nhớ mẹ, tôi muốn nói với mẹ điều đó, nhưng tôi biết mẹ sẽ khóc khi tôi nói như vậy. Tôi cười và nói với mẹ rằng tôi vẫn ổn. Mẹ cúp máy, nước mắt tôi bỗng dưng tuôn trào. Lúc bấy giờ, tôi chỉ muốn nằm trong lòng mẹ mà khóc thôi.

Cơn mưa kéo đến, Từ trên cao nhìn mưa mà tôi cứ nhớ lại những ngày thơ bé. Ngày ấy, mỗi khi trời mưa, mẹ lại ôm tôi vào lòng, sưởi ấm tôi bằng đôi tay ấm áp và đầy tình yêu thương. Những khi tôi bệnh đau, mẹ thức trắng đêm để chăm sóc cho tôi… Tôi lại khóc. Khóc vì tôi yêu mẹ. Khóc vì tình thương mà mẹ dành cho tôi. Khóc vì tôi đã làm mẹ vui…

Cơn mưa ngày càng lớn hơn. Mẹ có lạnh không nhỉ! Tôi muốn hỏi mẹ lắm. Tôi muốn thể hiện tình cảm với mẹ, nhưng càng muốn thì tôi lại không có can đảm để đứng trước mặt mẹ nói điều đó. Tôi khờ thật! Nói với mẹ điều đó thì có gì mà khó nói nhỉ! Nhưng lại một lần nữa, những điều muốn nói tôi lại chôn giấu vào lòng mình. Tôi nhút nhát quá thì phải, hay suốt đời tôi chỉ làm mẹ buồn… Tôi tự trách bản thân mình.

Trời cũng đang trách tôi hay sao mà mưa ngày càng nặng hạt. Tôi trộm nhìn mẹ, tôi không dám nhìn trực diện. Trời ơi! Có đứa con nào như tôi không nhỉ! Khuôn mặt mẹ hao gầy quá đi. Mẹ ơi, có phải con làm mẹ khổ lắm không! Tôi lại rưng rưng nước mắt. Tôi là vậy đó, con trai mà chỉ biết khóc là giỏi… Tôi đáng trách thật! Nhưng tình yêu tôi dành cho mẹ thật nhiều. Tôi chỉ mong rằng mẹ sẽ thấy hãnh diện vì tôi thôi. Tôi luôn ao ước như vậy…

Còn bạn, bạn đã bao giờ làm mẹ mình vui bao giờ chưa!

Nguồn: coocxe.com – truongcaodangyduocpasteur.edu.vn

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *